TÂM TƯ!
Năm rồi mới dám ghé đây
Biết thơ văn chẳng làm say lòng người
Một tim đã đượm đất trời
Đượm đầy cuộc sống với cười, khóc, đau
Với mơ ước lẫn cơ cầu
Với thành đạt lẫn đục ngầu chông gai
Cháu đây trên đoạn đường dài
Mới dừng ở ngưỡng dùi mài gian truân
Mang lòng lo lắng bâng khuâng
Ôm tình nặng kiếp thấm nhuần niềm đau
Đau cho danh vọng sang giàu
Đau cho số bạc như màu thời gian
Đường đời sao lắm đa mang
Nặng trên nhẹ dưới hoang tàn cứ gieo
Bác ơi!Sao hết trả treo
Hết đi nặng gánh eo sèo thê lương
Bao giờ thanh thản nhuốm tường?
Bao giờ cháu được đoạn trường gạt bay
Người ta hay nói kiếp này
Gặt theo nhân quả đọa đày kiếp kia
Bất công sao lại phân chia
Kiếp làm , kiếp chịu ô kìa nợ vay!
Bác ơi! Lời tỏ tâm thay
Tấm lòng của cháu đã dày ước mơ
Mà sao mọi nẻo ơ hờ
Mọi đưởng hoang lạnh cứ vờ vụt xa
Bác là người đã đi qua
Cúi xin bác cứ thật thà giải phân
Nặng ngàn xa xót phong trần
Bác ơi!Cháu phải an thân thế nào?
Chúc Bác Lá và Gia Đình một năm mới an khang thịnh vượng, chúc Bác sức khoẻ ngày càng dồi dào!
Có khi nào trên đường đời mệt mỏi
Cần nghỉ ngơi đôi chút cạnh dòng sông
Em hãy đến tìm tôi nơi bến đợi
Tán đa tôi bóng mát vốn quen dừng!