Lữ khách  
   
  Người đi, biết có ai chờ  
  Lênh đênh vó ngựa, mịt mờ lênh đênh  
  Đường xa thăm thẳm buồn tênh  
  Sao hôm hờ hững, chênh vênh góc trời  
  Một mình mình, một mình thôi  
  Có hay không có một người nhớ nhung  
  Vó câu chưa có điểm dừng  
  Đường xa vạn dặm, nghe chừng xuân sang!  
  ĐT  
  
 
Người đi biền biệt nơi nao?
Đường xa thăm thẳm biết bao giờ về
Từ miền biển tới sơn khê
Một mình phiêu bạt, bốn bề quạnh hiu !
Góc trời nhấp nháy sao chiều
Soi đường lữ khách, liêu xiêu thác ghềnh
Còn nhớ chăng một dáng hình?
Vẫn hắng mong đợi chân tình, thiết tha !
Dừng chân thôi, đường tắp xa
Rã rời vó ngựa, trời đà hé xuân.
 
                              SH