Đời cho duyên thì cứ phải gặp nhau
Đừng ,đừng ,đừng có gặp nhau
Để đời thêm nữa mối sầu Trương chi
Gặp nhau nào có ích gì
Yêu trong ảo vọng những khi vui buồn
Trời ơi ai trách Mị nương
Mà sao không khóc nỗi buồn chàng Trương
Thơ ta vời vợi nỗi buồn?
Với chàng Trương hỏi ai buồn hơn ai?
Đừng!
Đừng để trúc gặp mai
Để câu thơ cứ kéo dài nỗi đau
Đừng bao giờ bén duyên nhau
Nếu không tiếng khóc lắng lầu Mị nương
Dẫu rằng chín nhớ mười thương
Cũng không dám gặp dẫu đường chẳng xa
Thơ ta ta khóc cho ta
Ôm buồn ta để phương xa ai cười