Trích đoạn: Kẻ Ngông
CƠN GIÓ LAO XAO
Đường Trường Sơn vang rền bom pháo
Núi rừng xanh nhác nháo chim muông
Giặc càn, giặc quét, giặc luồng
Giết người cướp của, đốt buông thôn làng.
Lời núi sông vang vọng tâm can
Chí thân trai nào quản gian nan
Giữa đêm vượt núi băng ngàn
Đầu quân giết giặc dạ càng hăng say!
Gửi em gái ven xóm làng chày.
Hái chiến công phân tài thấp cao
Non sông khói cuộc máu đào
Ông cha ngã xuống, anh hào xông pha.
Nhìn Tổ Quốc tấc dạ xót xa!
Căm đế quốc quyết mà quên thân...!
Núi rừng nhận giữ một chân
Ngày về nạng gỗ tri ân nửa đời.
Tận thâm tâm sóng trỗi bao lời...
Bàn tay em... chẳng rời bàn tay.
Đâu đây tiếng vọng gió lay
Bước chân xiêu vẹo...trờ ngay- nấm mồ.
Em lạnh lẻo nằm nép bên gò
Như chào đón con đò lặng lẻ.
Đớn đau chua xót nảo nề
Mây vần gió giũ tứ bề mưa rơi.
Lệ đẫm tuôn chẳng thốt nên lời
Rồi mãi mãi cuộc đời mất em.
Bụi đường còn vướn lấm lem
Lao xao cơn gió mon men tới gần.
Phải em chăng? Hình bóng loang dần
Rằng em đấy chẳng cần thốt đâu!
Đêm nay thao thức trĩu sầu
Bên ngôi mộ vắng gục đầu thê lương!
MỘ HOANG
Thỏa chí trai anh lên đường nhập ngũ
Khói bụi Trường Sơn khuất lối anh đi
Nơi quê nhà đường cày em không nghỉ
Hạt gạo trắng phau tiền tuyến đang chờ
Vào những lúc nông nhàn thời rảnh rỗi
Bên giếng xưa em lại nhớ về anh
Con đò nhỏ vẫn nằm đây ngóng đợi
Nhưng người trai biền biệt mãi nơi nào?
Sông lao xao sóng nước cũng lao xao
Ngày quê cũ bỗng ngập chìm khói súng
Người em nhỏ nơi hậu phương nằm xuống
Những oán hờn trải chín bậc cung mây
Hết chiến tranh anh trở về nơi đây
Ngôi mộ em đã xanh rờn cỏ biếc
Cách biệt âm dương khiến anh bật khóc
Nước mắt anh phủ ấm lại mồ hoang.
Hà Thu