huydungpro
-
Số bài
:
1375
- Điểm: 0
-
Điểm thưởng
:
0
- Từ: 19.04.2007
- Nơi: Trường và Bệnh viện Đai học Y Dược tp HCM
|
RE: Thơ thẩn - Huyền Băng
-
02.07.2009 02:19:03
Trích đoạn: Huyền Băng Chào chú Huy Dung, Cám ơn chú đã vào thăm hỏi bằng những lời thơ chân tình. và HB có đôi câu dựa theo khóm tre của chú đây, Kẻo kịt đâu đây tiếng khóm tre Ru ai tròn giấc một trưa hè Thả hồn bay bổng vào mây gió Ai thích gì, tôi thích vắng hoe Cảnh vắng hồn yên lặng lẽ nghe Sâu trong tiềm thức nỗi buồn se Sợi thương sợi nhớ đan thành tấm Ký ức đời tôi, mắt cay xè Huyền Băng [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/9684/36937904B6924A35AA9D4359BFBC7ACD.png[/image] Hình đẹp, HD rất thích bài thơ Khóm tre của HB. Bài thơ này hay, không phải vì không cầu kỳ gò bó đúng kiểu bài họa kinh điển đúng từng chữ vần của bài xướng như HD làm, cũng không chỉ vì những âm thanh HB nhấn rất thích hợp với khóm tre rất VN và chỉ là VN như Kẻo kịt, như tiếng Ru...một trưa hè, cũng không chỉ vì những cái thích của HB đầy cá tính độc đáo, rất riêng của HB như tôi thích vắng hoe, thích thả hồn bay bổng, thích để hồn yên lặng lẽ nghe / sâu trong tiềm thức mà vì hồn thơ HB ngay trong nỗi buồn se với mắt cay xè vẫn đặm đà tình cảm đôn hậu tạo ra hình tượng thơ quý báu: Sợi thương sợi nhớ đan thành tấm.
Để đáp lại HD đành lấy bài thơ hơi dài HD mới "cấu trúc" xong hôm nay đem tặng HB: Chiêm nghiệm thơ Huy Dung THƠ NHẸ TÊNH Tênh tênh, thơ cõi trần mê mải nhàu cánh, thơ còn rải nhụy thơm đau đớn riêng tư, thơ nhẹ hôn pha cười khẽ, hóa chòm sao tỏ. TRANG THƠ GÓI LẠI BỐN HỒI CHUÔNG Nghe chuông vui, say tuổi thơ ngây,trèo gácchuông ChùaDiệc(*) Cũng chuông ấy năm lần cầu siêu: Cha, hai Chị, hai Anh! Chuông bị đạn, rè khan, đêm tiễn ta ôi buồn tống biệt Cao tuổi về, thanhthản trongngần biêngbiếc tiếng chuông ngân ------- (*) ngôi chùa trên đường Quang Trung tp Vinh,xưa nơi đâyloài chim Diệc thường về) TẢN MẠN THƠ VỀ MẢNH HỒN THƠ Êm như em, thơ nồng chứa đời thường phổi thở gió, tim yêu đập chẳng ngưng đâu tự biết ( vần xoay cùng trái đất) mặt trời lên, (sách lật trang ngày mới). Thơ – em đó, tự nhiên thương quá đỗi như SaPa toàn núi rực xuân đào hè? cả rừng hoa mận lăn tăn bạc thu? vàng dát Hoàng Liên Sơn khát khao Cởi mở, em chào đón cuộc đời tâm buồn? thơ tưới giọt vui tươi cát lầm, thơ gột thành tinh khiết trong suốt pha lê rõ cả mười Lên khái quát thơ ngời ngời triết lý (nhưng chẳng thơ khi lý sự tràn) Thù tạc thi đâu phải thơ tình bạn Rèn tâm hồn, thơ giải tỏa tâm can tình yêu kỵ tầm thường thơ tán gái. Em - thơ mãi như tia hồng nắng sớm nhẹ chếch vào phòng ngủ, mớm lời thơ nhưng thơ kỵ tục tằn (không chịu nổi!) luôn sáng trong, xao xuyến rối duyên tơ. Chống mượn vay, gạt ý vờ lời sến thơ dị ứng sáo nhàm đến mệt nhoài! thèm ré giọng, bứt lên tòa đại đảm thật từ tim, dũng cảm vượt trần ai Giằng xé day, tận cùng tim rúng động thơ dịu hiền, tinh tế sóng tơ yêu yêu nồng nàn trầm tĩnh biết bao nhiêu ôi trong trẻo bao la tình trầm mặc. Luôn tự nhắc bất thành thi những ghi chép có vần tham vọng thơ, đình đám nổi như thần vắng tim rung, vắng xúc động chân thành tự đào thải nếu sến mòn nhàm chán. Bất thành thi nơi cọc còi hình ảnh mỗi câu chữ thiếu cốt lõi tinh khôi Thơ dám mơ thơm thoảng “thiền, tiên, thánh” truyền thông điệp bằng hình tượng, thơ ơi! Bay tung trời, hay dở chưa cần hiểu thi thoảng níu người thơ nhìn lại mình Thơ tinh lọc như tranh, ca, vũ điệu mảnh hồn thơ huyền diệu đượm tâm linh. r NÀNG THƠ LUÔN MỚI Đẹp vô ngần, nét mới lạ thiêng liêng chính vì vậy mê Nàng mà viết mãi chứ mỗi ngày chồng chất khó khăn riêng làm sao vượt chính mình không lặp lại. Nếu cạn dần tươi rói trong tâm xin dũng cảm vì Nàng, gác viết Nếu chẳng dâng thêm một chút thần xin cung kính đốt trầm từ biệt. TRÁNH HỮNG HỜ, CỨ THONG DONG Rơi mất cả hoa niên, thơ hững hờ trôi vật vờ khuya khoắt bóng con đò ngủ dập dềnh đến lạc bờ quên bến thơ hời hợt, phận người đến lửng lơ! Xuân sang én liệng mây nghi ngút lững thững thơ yêu nhập ráng mơ giao cảm với xuân, hai bỗng một dung thông đồng bộ, thong dong thơ. THƯ THÁI THƠ Đớn đau, trượt té đời giăng bẫy tủi cực, gieo neo dù đến mấy thơ hay – điểm đến ngọc bình an thư thái hồn thơ Thiên Nhẫn(*) vậy. ------ (*) Ngọn núi trong 99 ngọn của dãy Giăng Màn (dãy Trường Sơn đoạn chạy qua Nghệ Tĩnh, dân thường gọi là Giăng Màn) THƠ CÓ PHÔI PHA? Thời gian thăm thẳm thơ thêm mới: hình tượng lung linh chuyển triết thơ đậm chất nhân văn xanh ngời ngợi nét thơ đích thực chẳng phai mờ. THƠ CHÂN THÀNH Thơ tiên, thơ thánh, thơ thiền quy về tâm thức báo đền non sông gió thơ soải cánh hư không chân thành chạm tới vắt trong thơ tình. MÙA VỀ GIEO THƠ Những đêm chớm thu thơ suốt sáng quên giờ Đặt lưng liền ngủ mơ: lơ ngơ hồn phách lạc chấp chới bay gieo hạt chon von đỉnh mây mờ mùa treo tranh thủy mạc (màu nhận đầy hương sắc) trượt chân rơi tự do cùng hạt thơ nao nức Nghe suối đời thao thức bờ lau lách thì thầm nghe hạt tách nảy mầm nghe chồi thơ mát rượi. DAY DỨT THƠ Một đời tìm kiếm dây đờn âm thanh như núi chất chồng nhàm thay một đời day dứt nghiệp này tình thơ – điểm hẹn lắt lay mịt mờ thơ hay điểm đến luôn chờ. PHI THUYỀN THƠ Dù qua nghìn lớp biển mây phía trên trong vắt nắng đầy không gian phi thuyền thơ vẫn dịu dàng hẹn hò vũ trụ, cung trăng thơ tình. THƠ VỀ THƠ KHÍ PHÁCH Dung thông lịch đại – dọc thời gian Lửa Đại thi hào bậc thánh nhân Ức Trai Nguyễn Trãi, Người thường nói phúc họa hữu môi phi nhất nhật (đâu một ngày buộc trói) là lẽ đất trời. Nhưng trớ trêu chân lý Người phải tái dấn thân vì cương thường xã tắc dầu họa hiểm muôn phần! Thế là luân thường tùng bách thua gian phụ, nghịch thần. Sáu trăm năm lòng Việt đau anh ách: Dùng pháp trường, ác quỷ chém thi nhân khác nào chém lịch sử giang san! Sao Khuê càng ngời ngợi lòng dân Đại Thi Hào sống mãi khảng khái giữa trần ai muôn đời còn khí phách Ức Trai. huydung Thân chúc HB trong trong tâm cảnh vượt bệnh, thơ có thêm bước đột phá. huydung
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.07.2009 11:01:14 bởi Huyền Băng >
huy dung, người đi tìm thuyết Dung thông
|