Thu ơi, thu có có biết chăng thu
Một kẻ đau đời đang lãng du
Bổng muốn quay về nơi chốn cũ
Bỏ giấc mơ hoang với hận thù
Đêm nay thức trắng đợi ngày lên
Vài tuần rượu nhạt giũ ưu phiền
Ngọng ngịu tay trần trên phím lạnh
Nhớ những gì xa chưa dễ quên
Chắc cũng gần thôi, nay mai thôi
Không còn gặp nữa mộng tình ơi
Kẻ ấy đang chờ giây phút cuối
Gởi trả nhân gian một cuộc đời
Thế là đã đủ kiếp nhân sinh
Cũng mấy mươi năm trọn phận mình
Tuổi đời chưa thể xem già cỗi
Mà sắp phôi phai một dáng hình
NB
Nhuộm lên mái tóc màu sương khói
Phủ xuống bờ vai gánh bụi đời
Mười năm dang dở hồn trơ trọi
Một kiếp đoạ đày thân tả tơi