Người đi
Bỏ lại vườn thơ vắng
Vườn thơ mất lối
biết tìm đâu
Ngày qua
Ta tìm trong thầm lặng
Lẻ loi trong khắc khoải
riêng sầu
Giờ cánh phù dung
hồng phấn nhạt
Vẫn cười trước gió
Sắc tươi hơn
Gặp em ai mừng,
cơn gió mát
Nhớ lắm
mong ai chớ dỗi hờn
ĐT
Gửi lại cho người
Ai nhớ mong ai...thầm lặng lẽ ?
Để vướng vườn thơ một chút tình.
Dẫu có mong manh điều hư ảo
Nhân nghĩa muôn đời luôn thắm xinh.
Người đi để lại niềm trăn trở
Một chút bâng khuâng...một chút buồn !
Xa xôi vẫn muốn người tri kỷ
Giữ tiếng thơ sầu trong gió sương.
Tú_Yên
Ta không muốn để ai buồn trăn trở
Thơ ta buồn, tâm tư lỡ buồn thôi
Có nhiều khi cũng muốn viết thơ vui
Nhưng đặt bút, thơ cứ buồn man mác
Mà đã vậy thì làm sao đổi khác
Hỡi người thơ, người tri kỷ trong thơ
Vắng xa lâu, như có chút mong chờ
Dù vẫn biết tình thơ là hư ảo
Con đường độc đạo
Nắng chiều dần tắt trời tây
Ước mơ ai, song bước đoạn đường này
Chân không mỏi
Một đời
không mỏi
ĐT
Tú Yên đi đâu lâu quá vậy, để vườn thơ cũng xa theo, ĐT tìm hoài không thấy. Thơ TY hay và buồn man mác, ĐT cảm giác có gì đồng điệu nên rất thích hoạ với TY; Chúc TY luôn vui nha!