Trích đoạn: nghinhnguyen
Trích đoạn: Nguyên Đỗ
Thơ Là Thực, Thực Là Mơ, Huyền Ảo
Thơ là thực, thực là mơ, huyền ảo
Có thể là trừu tượng, có chân dung
Nàng Thơ Thương, Em Diễm Ảo vô cùng
Trong đời sống, trong mộng mơ, thực tế
Em nàng thơ hiện hình qua nhiệm thể
Cô gái hiền, nhút nhát núp sau anh
Anh hiên ngang chàng vệ sĩ hiền lành
Làm lá chắn chở che em đến chết
Vâng thật đó một tình yêu tha thiết
Trọn một đời sống chết chỉ vì em
Trăm tấm hình anh khắc nhớ vào tim
Là dấu tích của tình yêu trầm lặng
Bao lâu nửa cách xa hồn lạnh vắng
Cũng chỉ em, công chúa của riêng anh
Trong bóng đêm, trong ánh sáng trong lành
Của nắng sớm của bình minh xuân mới
Anh lì lợm, anh cứng đầu, chẳng đổi
Cả một đời không chót lưỡi đầu môi
Cũng như em, khi nói phải giữ lời
Thương yêu mãi như mẹ yêu cha vậy
Thơ là thực, thực là mơ thật đấy
Để tâm hồn rung cảm với trăng mây
Mãi yêu nhau chẳng quản ngại khó này
Yêu là sống từng phút chờ thành thực
Nguyên Đỗ
Thân mến chào N Đ. N.N Xin chúc N Đ một mùa Giáng sinh an bình hạnh phúc
một năm mới an khang thịnh vương.
nhất là hồn thơ lai láng.
tiện đây xin N Đ xem lại về :
Thơ - Người Thơ
Có phải thơ là một phần cuộc sống
Nâng tâm hồn bay bổng giữa không gian
Vươn ước mơ tìm kiếm một thiên đàng
Một thế giới huy hoàng chân, thiện, mỹ
Cuộc thế cứ xoay vần trong "Thái bĩ"
Lay động bao tình ý của người thơ
Những bước đời qua lối mộng mơ
Nghe thổn thức giữa đôi bờ sinh tử
Nợ tình yêu có từ thời nguyên thủy
Để triệu năm còn đầy ứ lời thơ
Những khổ đau, hạnh phúc, ước mơ
Chỉ ẩn hiện mập mờ làn sương khói
Thi nhân khóc hộ tình đời ngang trái
Bên bức tường khổ ải của thế nhân
Bước phiêu du người thơ bổng hóa thân
Làm mảnh ghép - là một phần nhân thế
Những dự cảm qua cuộc đời dâu bể
Lại thấy mình như một kẻ thẫn thờ
Bước chông chênh giữa hai cõi thực, mơ
Những rung cảm chực chờ qua ánh mắt
Những dĩ vãng u hoài trong trầm mặc
Nhẹ lướt qua âm sắc khúc nhạc buồn
Từ không gian vang tiếng trúc véo von
Hoang hôn tím hắt hiu trong sắc nhớ
Mùa đông tới thương bần hàn cơ nhỡ
Mùa xuân sang mong nhớ cuộc tao phùng
Mùa hè qua mang hoài cảm mông lung
Mùa thu đến điệp trùng bao hoài niệm
Người thơ mãi một đời đi tìm kiếm
Trong những điều bất định của cuộc đời
Căng buồm đưa hồn thơ đến trùng khơi
Múc ánh nguyện giữa biển trời trinh bạch
Vào thực tại cõi đời - mình lữ khách
Cuộc hành trình mong rũ sạch bịu trần
Đến rồi đi - ta chỉ có một lần !
Ngoảnh nhìn lại là phù vân - ảo vọng
Bao vấn nạn cuộc đời còn khuất bóng
Cho thi ca lắng đọng những ngôn từ
Bức rèm thưa ngăn hai cõi thực, hư
Để hạnh phúc khổ đau về chung lối
Cảnh sắc cùng không gian luôn biến đổi
Bao hồn thơ mong kết nối thời gian
Thương đóa hoa xinh rồi cũng úa tàn
Tiếc đền tháp ngổn ngang thành phế tích !
Những hồn thơ mong tìm về viễn đích
Một tình yêu toàn bích giữa bao la
Những lời thơ là tiếng vọng thiết tha
Bao ý tứ chuyển thành lời thông điệp
Bao thế hệ người thơ luôn nối tiếp
Lời thi ca hòa nhịp với sinh linh
Mong thế nhân hợp xướng khúc diễm tình
Tình yêu kết nhân sinh cùng hòan vũ
Lời thơ là nơi người thơ tạm trú
Để hồn thơ vào vũ trụ bao la
Kết tinh từ mỹ cảm thăng hoa
Từ vô thức nhập hòa thành hiện hữu
Cả hiện tại tương lai và quá khứ
Với bao nhiêu tinh túy của hồn thơ
Dẫu rằng thơ là những phút mơ
Ai tìm được bến bờ trong tâm thức
Những người thơ muôn đời luôn thao thức
Đi kiếm tím lẽ thực của tình yêu .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Thi hào Nguyễn Du rỏ máu xuống trang Kiều
Bóng chữ, hồn thơ nghìn năm còn tỏ.
Nghinh Nguyên
Nguyên Đỗ xin chân thành cám ơn anh Nghinh Nguyên đã ghé tặng một bài thơ hay rất tâm đắc Người Thơ, Thơ
Vâng, Thơ là một phần của cuộc sống
Giúp hồn người bay bổng giữa không gian
Vươn ý lên mơ ước đến thiên đàng
Đem tâm sức thực hành chân thiện mỹ
Mặc cuộc sống trong vòng xoay thái bĩ (1)
Vẫn trung thành gắn bó sống vì thơ
Như thơ là tâm thể của đời mơ
Là hơi thở quyết định bờ sinh tử
Nhìn cuộc sống cảm rung muôn thi tứ
Khúc đàn lòng rung nhịp nhả lời thơ
Tự phát sinh tâm trí cũng không ngờ
Những thóang hiện mập mờ như sương khói
Phát ngôn viên của đời vang tiếng nói
Thay cho người hấp hối giữa trần gian
Thay người không tiếng nói bước đường trần
Tim người thơ nối liền cùng nhân thế
Vâng linh cảm giữa hí trường dâu bể
Hồn lâng lâng cuộc thế biết thực mơ
Bước chân đi hồn xao xuyến thẫn thờ
Cả vũ trụ thu vào trong đôi mắt
Ba thế giới hiện vào trong u mặc
Kiếp lai sinh bốn mùa đổi đông xuân
Đời con người cùng khúc nhạc vui buồn
Nhập vào trí bật lời thơ thương nhớ
Đông tuyết rơi, mùa xuân hoa tươi nở
Qua phân ly, lại đến những tao phùng
Đời người thơ trong diễm ảo mông lung
Bốn mùa đến bốn mùa qua tưởng niệm
Vẫn một chí cả đời luôn tìm kiếm
Nàng Thơ yêu ý nghĩa của cuộc đời
Cánh buồm thơ lộng gió giữa biển khơi
Thơ chuyển ý giữa truyền thông muôn cách
Thân lữ khách bước trên đường ì ạch
Leo dốc đời thành quách giữa nhân gian
Biết bao giờ mới rũ sạch bụi trần
Để thanh thóat bước ra vùng ảo vọng
Qua năm tháng những cảm rung lắng đọng
Lại khơi lên giữa thế giới thực hư
Vẽ bật lên bằng phương tiện ngôn từ
Cả hạnh phúc khổ đau cùng một cõi
Vì buồn vui vốn cùng chung một lối
Người thơ tìm kết nối mốc thời gian
Đóa hoa xinh sáng sớm nở chiều tàn
Nét phác họa ngôn từ thành tín điệp
Vâng, người thơ những hậu sinh nối tiếp
Đời thi ca chung nhịp mọi sinh linh
Vang khúc ca dù oán khổ , diễm tình
Cho nhân thế một mái hiên tạm trú
Những người thơ lớn nhỏ trong hòan vũ
Chung một nhà trong vũ trụ bao la
Cất lời thơ đầy mỹ cảm giao hòa
Dẫu vô thức xuất phát từ hiện hữu
Mỗi cố gắng là mỗi lần thành tựu
Của người thơ tìm kiếm một tình yêu
Trong nhân sinh như cụ Nguyễn tạo Kiều
Để con chữ, hồn thơ soi sáng rõ
Nguyên Đỗ
r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.01.2009 19:54:50 bởi Huyền Băng >