Lục bình trôi dạt, sóng đưa
Còn chẳng biết sẽ nắng mưa phương nào
Thì người ấy đã về đâu
Thân mình bèo bọt, biết sao chuyện người
Triền đê ánh nắng chiều rơi
Người đâu bỗng thấy xa xôi quá chừng
ĐT
Người đi nước mắt âm thầm
Còn đâu một mối đàn cầm duyên tơ
Lục Bình dãi nắng dầm mưa
Hoa tàn mà vẫn tìm chưa thấy bờ
Người còn thương nhớ đến giờ
Thì thôi xin hãy cố chờ kiếp sau
HT
Kiếp này còn chẳng có nhau
Làm gì có đến kiếp sau mà chờ
Đàn xưa đã đứt dây tơ
Nuôi tằm dệt kén đợi chờ se dây
Em ơi hãy cố kiếp này
Dù xa, rồi cũng có ngày có nhau
ĐT
Người càng nói, lòng càng đau.
Biết làm sao để bên nhau bây giờ?
Gần nhau qua mấy vần thơ.
Xa nhau núi cách, sông hồ ngàn xa.
Mơ người trong giấc mơ hoa.
Tỉnh ra lại thấy ướt nhoà lệ rơi.
HT
Biết rằng mình quá xa xôi
Biết nhau - biết tiếng, biết lời, biết thơ
Bao nhiêu đó đủ ươm mơ
Bao nhiêu đó đủ thẫn thờ...đợi mong
Biết rằng cách núi ngăn sông
Biết đâu một sớm nắng hồng gặp nhau
Có gì đã vội lòng đau
Cho hoa vội héo, lá sầu ngẩn ngơ
Gửi về em một vần thơ
Hẹn ngày mai, hỡi Đông Đô có chờ...
ĐT