Anh hãy đi
Anh đừng ghen
Anh đừng ghen với những trang thơ
Và anh đừng ghen với những quá khứ
Những thứ đó trong mơ em vẫn thấy
Nhưng đời thường đâu có ngự đâu anh
Anh đừng ghen với ánh nắng
Vờn hôn lên bầu má phúm đồng tiền
Anh đừng ghen với những bạn triền miên
Khi em đắm chìm mình vào trang viết
Anh luôn kề bên em vẫn biết
Không phải vô tình mà yêu để đáy tim
Anh càng ghen ngày trách giận nhiều hơn
Em cúi chịu giữ anh nào giữ được
Anh đừng ghen những ngày cũ đã thuộc
Tiềm thức xa có ở lại mãi đâu anh
Em nhìn anh mắt em nhỏ long lanh
Rơi thầm lặng như lời em muốn nói
Anh hãy trọn yêu người không bận rộn
Hãy tìm người không thơ thẩn như em
Phong Linh
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.02.2009 06:31:13 bởi Lê Thị Như Hằng >