ĐOÁ TÌNH HỒNG     
  Chiều rơi mờ lối cô thôn  
  Niềm riêng chở khói hoàng hôn tím sầu  
  Ngọc chìm dưới đáy mắt sâu  
  Đá vàng xưa hẹn bên cầu đã phai  
  ***  
  Đêm trường dốc cạn men cay  
  Mộng du theo chốn thiên thai đời trần  
  Thoáng nghe nhịp sống địa đàng  
  Xa xăm vọng tiếng muôn trùng đơn côi  
  ***  
  Trăng già lẻ bóng bên trời  
  Cỏ hoa héo hắt trên đồi tình thơ  
  Hồn hoang hoá đá ngây ngô  
  Ngậm ngùi trở giấc đợi chờ riêng mang     
  Chờ nhau tàn mộng hoa vàng  
  Xuân hồng đã khép sau hàng mi thưa  
  Đợi nhau biết mấy cho vừa  
  Cỏ hoang giăng kín đường xưa lối về     
  Thôi đành quay lại bến mê  
  Tát sông thương hận đổ về miền xuôi  
  Thấm từng giọt đắng bờ môi  
  Bàng hoàng nhấp chén ly bôi cạn lòng     
  Ai về nhặt đóa tình hồng  
  Ướp hương phong nhụy thả giòng sông trăng  
  Rồi xem ngày tháng lang thang  
  Bên đồi hoa mộng ngỡ ngàng tháng năm     
  mayngan