ĐÊM TÀN
-Lục ngôn thể-
Cơn bão dậy, ngọn sóng xô
Thuyền con chao đảo bến không bờ
Cánh bèo mong manh mưa dập
Chiếc bách lờ lững gió đưa
Nghịch phách cho phai mộng ảo
Đảo huyền chưa dứt tình hờ
Lung linh năm sắc cầu Ô Thước
Bóng vỡ, đêm tàn, tỉnh giấc chưa ?
Hàn Sĩ Nguyên
-2-
Giấc chưa tỉnh, mộng mơ đầy
Khói thuốc vương tình chẳng muốn bay
Tàu đến tàu đi vội vã
Ga buồn ga đợi ngây ngây
Bạc đầu núi gội sương tuyết
Đỏ mắt lá sầu khói mây
Héo hắt cung thương hành khất vọng
Tim lòng se thắt.... lệ cay cay !
Chu Hà
-3-
Cay dòng dư lệ, cay men nồng ?
Tỉnh giấc mơ hoa, đắng ngập lòng
Bụi đỏ giăng giăng ải nhạn
Ngàn lau bặt bóng chim hồng
Bát âm hờ hững cung đàn lỡ
Liên khúc bâng khuâng hồ rượu không
Gió đẩy, gió đưa, xao xác lá
Một cung hiu hắt vọng nghìn trùng
HSN
-4-
Vọng nghìn trùng, ngóng quê hương
Cánh nhạn về đâu có thuận đường
Khói tỏa chân mây tình vợi vợi
Sông lồng bóng núi nhớ vương vương
Cành Nam chim Việt thèm đậu
Gió Bấc ngựa Hồ nhớ thương
Rượu cạn không vơi sầu viễn khách
Cung đàn héo hắt vọng trùng dương
chu Hà
-5-
Đêm khuya.
Trùng dương dậy sóng người đi
Chớp mắt phù du chẳng thấy gì
Khói tỏa mù mờ chán nản
Sương giăng lạnh lẽo sầu bi
Đêm tàn ủ rũ khi nhung nhớ
Cảnh cũ bồi hồi lúc biệt ly
Nguyệt tận gió than lòng mãi oán
Trời khuya vần vũ lệ hoen mi.
bachvan