ANH CHỢT BUỒN ... Xưa bên em,
Anh ví mình như ngọn gió lưng đồi
Cam tâm thoảng bên đời em lặng lẽ
Hát tiếng ru êm, lau khô dòng lệ
Giọt đàn vui khi em hé môi cười
Anh chợt buồn khi ngắm ánh sao rơi
Đêm mưa lạnh vụt bờ môi thêm lạnh
Đường về xa, mảnh hồn đơn hiu quạnh
Bước chân hoang lơ đễnh đỉnh muộn phiền
Ngơ ngẩn nhìn em ru giấc bình yên
Lòng quặn thắt khi em đau quặn thắt
Chợt rưng rưng khi em sa nước mắt
Đời mong manh và tình cũng mong manh
Triều mông mênh mà buồn cũng mông mênh
.........................
Hàn Sĩ Nguyên 06 April 2009
<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.04.2009 13:54:54 bởi HanSiNguyen >