BÈO DẠT MÂY TRÔI
==================
HSN-VN Thư Quán ==================
DẤU MÊ SI LỤC NGÔN THỂ - LƯỠNG ĐẦU XÀ LIÊN HOÀN KHÚC BÈO DẠT MÂY TRÔI THỪA TƯỚNG ỨNG HẦU PHẠM THƯ TIẾNG RU THƠ MÙA VU LAN GIÁNG SINH TÀN ĐÔNG & CHÀO XUÂN HSN & Friend : CỎ YÊU ƠI HSN & Friends : BẬU ƠI oOo THI PHÁP Tuyển Tập BLUE and JAZZ ĐIỆU BUỒN AN TÂY HSN & FRIENDS DÂN CA HSN THÁNH CA HSN oOo Trang bạn NGÀY ẤY (Nguyễn Khánh Linh) HƯƠNG BƯỞI (Trần Hương Giang) ======================================
MÂY TRÔI Thôn nữ xinh tươi muốn đổi đời Đành lòng mang số kiếp mây trôi Mây trôi, trôi mãi, không về núi Núi đứng trông theo núi ngậm ngùi Gió nhẹ trời hanh mây bay xa Rộn ràng chân bước lúc xa nhà Phấn son tô điểm, phèn trôi sạch Chưng diện toàn nhung gấm lụa là
Mây bay mỗi lúc một bay nhanh Gái quê tham luyến bã thị thành Quán rượu thâu đêm ong lơi lả Vũ trường suốt sáng bướm vờn quanh
Mây quyện lên, rồi mây bay cao Làm bé ông to lắm kẻ hầu Nhiều tiền, nhiều của, nhiều nước mắt Bạc vàng có lắm chỉ thêm sầu Mây hợp rồi tan, hợp lại tan Đổi thay duyên mới biết bao lần Mưa sa bão táp mây vần vũ Phấn nhạt hương nhòa giữa tuổi xuân Hờ hững mây trôi vượt đại dương Thăm thẳm ngàn trùng biệt cố hương Xứ người vò võ đời cô quạnh Bướm lạ ong xa cũng tỏ tường
Thảm thiết mây sa xuống tận cùng Phấn hương nhày nhụa phấn hương chung Đêm ngày lá rụng hoa tơi tả Đứng đường rước khách có nhục không ? Ê chề héo hắt lúc tàn phai
Xót xa cay đắng kiếp rạc rài Mây ơi sao chẳng bay về núi ? Núi vẫn muôn đời thương nhớ ai. Thôi nhé ! Chẳng còn mây nữa đâu ! Tuyết rơi rơi lạnh mộ hoang sầu Phút cuối nghẹn ngào trông về núi Luyến thương duy chỉ mối tình đầu. Hàn Sĩ Nguyên
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.04.2009 07:11:01 bởi HanSiNguyen >
MONG CON Mẹ già tựa cửa nhớ mong Đàn con bảy đứa tịnh không đứa nào Mắt mờ chân chậm đã lâu Còn đâu nước mắt để sầu để thương Thằng Hai chết ở sa trường Còn đây một tấm huân chương thay người Anh hùng nổi tiếng một đời Kiếp nào trả nghĩa dưỡng nuôi sinh thành ? Thằng Ba lanh lợi tinh ranh Đò giang sơ xuất, bỏ mình trôi sông Đồng hoang cỏ dại mênh mông Nấm mồ trơ trọi bụi hồng hoang sơ Thằng Tư cây ngả năm xưa Thây phơi rừng thẳm, hồn giờ nơi đâu ? Chiều chiều vẳng tiếng tiêu sầu Gió đưa xào xạc, xót đau mẹ già Con Năm đi lấy chồng xa Bát cơm nước mắt chan hòa sầu thương Xứ người sống kiếp tha hương Tấm thân bé mọn trăm đường đắng cay Con Sáu nhà ở gần đây Lấy chồng trưởng giả, phủi tay tảng lờ Giả câm điếc, giả ngu ngơ Xác xơ mặc xác, than hờ mặc than ! Thằng Bảy vốn đứa chí nhân Bao năm xa xứ cô thân không nhà Biết đâu phú quý vinh hoa ? Hay là nay đã làm ma xứ nào ? Mẹ thương con Út mẹ sao Nửa khùng nửa dại, kiếp nào tội vương Lê la xó chợ đầu đường Ngửa tay xin chút xót thương bao người Ngu si cũng biết ngậm ngùi Mẹ lòa con dại sẻ đôi khốn cùng Phải chi đẻ rặt lũ khùng Đông tàn chưa hẳn lạnh lùng tàn đông Mẹ già tựa cửa nhớ mong Công nuôi bảy đứa hóa công dã tràng Rưng rưng nước mắt hai hàng Đau lòng xuống đến suối vàng mới thôi ? Hàn Sĩ Nguyên
Đôi lời.... Một chiều cuối năm cách đây hơn 30 năm , anh Tư người Mang Thít Vĩnh Long mời tôi ghé nhà anh ăn cơm tất niên Trong bữa tiệc, rượu đã ngà ngà, tôi buột miệng hỏi : -"Chị Tư đi đâu vắng, anh Tư?" Người tráng niên ấy không trả lời, mà bất chợt khoé mắt rưng rưng, ánh mắt vụt tối... Rồi 2 dòng lệ lã chã tuôn rơi... Tôi chợt hiểu mình đã vô tình chạm vào nỗi đau vô cùng lớn của anh Một người đàn ông khóc ! Luôn là một điều gây ra xúc động mãnh liệt Tôi viết bài thơ này, như một lời tạ lỗi muộn với anh, anh Tư ạ.... [HSN] ĐỔI VỢ. Vợ yêu đem đổi thế gian cười ! Dư lệ hai hàng, rơi - mãi rơi Cuộc cờ thiên định không tránh khỏi Số phận hẩm hiu một kiếp người Duyên dáng tuổi trời hai mươi bốn Một đi sinh nở, chẳng trở về Để lại con thơ còn đỏ hỏn Đổi vợ lấy con thật não nề. Thuở ấy đôi ta hai tay trắng Tào khang nghĩa nặng phải chắt chiu Thương chồng nào quản bao mưa nắng Lam lũ cơ hàn bởi quá yêu. Bốn năm chưa một ngày nhàn hạ Đói nghèo lơ lửng mái nhà tranh Cơm sắn canh rau tròn duyên nợ Quần thâm áo vá vẹn ân tình Âm dương hai ngả mất em rồi Từ nay phu phụ mãi chia phôi Còn chút con thơ làm chứng tích Một thời yêu dấu đã xa xôi Con gái yêu ơi ! Chớ tủi hờn ! Mẹ vẫn còn đây, vẫn luyến thương Mẹ như mây trắng bay đầu ngõ Đêm vẫn về thăm giữa khói hương oOo Con gái sơ sinh ba tháng tuổi Một chiều sương lạnh nhập nghĩa trang "Chứng tích" chôn vùi vào lòng đất Còn mãi trong ta nỗi đoạn trường !!! Hàn Sĩ Nguyên
TRONG ÁNH ĐÈN MỜ Mỉm cười e ấp giấu ngây thơ Duyên dáng hồn nhiên dáng học trò Má đỏ môi hồng xinh, xinh quá Ánh mắt long lanh xanh hồ thu Có phải ham vui mà lạc bước Giam hãm đời trong ánh đèn mờ Chớt nhả lả lơi cùng tục khách Hạt ngọc chôn vùi chốn bợn nhơ ? Hay là xấu số nhiều đau khổ Cha già mẹ yếu em thơ ngây Phận hèn sa ngã vì cơ nhỡ Phó mặc cánh diều cho gió lay ? Lơi lả cười vui, liệu có vui ? Tuổi xuân nhan sắc sớm chôn vùi Ai người lưu luyến, ai thương tiếc Tuyết nguyệt phong sương có ngậm ngùi ? Viễn khách dừng chân phút tình cờ Nao lòng ghi lại mấy vần thơ Kiếp này nếu có ngày thành đạt Lẽ nào không cứu gái bơ vơ ?! Hàn Sĩ Nguyên
Ngũ Ngôn MỘ HOA Người có thấy gì không ? Một cánh hoa run rẩy Cuống non sâu đục gãy Rên siết vì gió đông Người có thấy gì chưa ? Cánh hoa rơi trước gió Phấn phai và nhụy rữa Phảng phất chút hương thừa Người không thấy gì ư ? Lũ bướm ong lơi lả Rủ nhau chơi xứ lạ Hoa một mình bơ vơ Người không thấy gì sao ? Trên thảm cỏ úa màu Một cánh hoa héo hắt Trơ phận mình thương đau Viễn khách buồn tê tái Vùi nông nấm mộ hoa Bước đi không ngoảnh lại Tiếng buồn loang trong thơ ! Hàn Sĩ Nguyên
CHIẾC LÁ LÌA CÀNH Niềm đau nhất nơi con Mất cha khi quá nhỏ Lá non chưa kịp trổ Sớm tàn tạ héo hon Ngày xưa lúc trời buồn Mưa rơi con nằm giữa Mẹ cha cho nương tựa Ấm hai mặt yêu thương Cha vội vã qua đời Lửa trong tim sớm tắt Lạnh sau, còn ấm trước Cùng mẹ chia ngọt bùi Ba năm chưa mãn tang Mẹ rưng rưng hai hàng Lệ ứa, đi bước nữa Lá xanh thêm úa vàng Cha dượng người cục súc Cư xử chẳng e dè Ăn nói đều thô tục Con khóc, mẹ ê chề Đường đời thêm cô quạnh Con tập tễnh bơ vơ Trước sau đều trống lạnh Dẫu trời không gió mưa Ngày lại rồi ngày qua Mẹ bây giờ tàn tạ Con gái xinh như hoa Tình yêu chưa vội nở Đêm khuya, trời bão tố Nhà vắng, dượng vô luân Dập vùi bông hoa nhỏ Nát tan rồi tuổi xuân Con bỏ nhà lang thang Sống kiếp người đi hoang Trước mặt là tuyệt lộ Sau lưng đã cùng đường Vẫn thương cha nhớ mẹ Trách trời và hận người Lá non sâu đục cuống Lẽ nào không rụng rơi ? Đứng trên cầu lặng lẽ Trời đêm, quá cô đơn Sao lung linh quạnh quẽ Giã từ, thôi vấn vương ! Tội nghiệp anh hàn sĩ Tấc lòng chưa kịp trao Nay ngàn trùng ly biệt Sẽ trọn đời thương đau Đêm tàn gió se sắt Hắt hiu mưa vẫn rơi Đời trôi cùng nước mắt Đừng trách em người ơi ! Hàn Sĩ Nguyên
PHÚT CUỐI Ông lão co ro dáng còm cõi Má hốc môi thâm đầu tóc rối Trũng đôi hố mắt như mộ sâu Tiếng ho não ruột vang đêm tối Vá quàng trăm mảnh vẫn cơ hàn Lấy đất làm giường, trời làm màn Ngõ lội dãi dầu cùng mưa nắng Mỏi mòn lây lất tháng năm tàn Giả hình chép miệng nỗi thương vay Trưởng giả kiêu căng chỉ nhún vai Trọc phú lạnh lùng năng xua đuổi Họ hàng xa lánh ai màng tới Đường về quê cũ xa thật xa Dốc núi cheo leo mỏn sức già Con đàn cháu lũ càng thêm tủi Chó gầy quyến luyến nương bên gối Trời cao thăm thẳm trời có hay ? Mưa đêm sương lạnh buốt vai gầy Gió thoảng hắt hiu giờ hấp hối Đây đó Tử thần đang vẫy gọi Thôi thế là xong một kiếp người Buồn thương chi lắm thế nhân ơi Trách mình vũ dũng cùng thao lược Chẳng được dọc ngang để giúp đời. Hàn Sĩ Nguyên
1978
MƯA CŨNG THƯƠNG ĐỜI ... 1-
Văng vẳng đêm đêm tiếng “Bánh giò” Bán rong đi khắp ngõ quanh co Lời rao khản đặc vang đây đó Tiếng vọng thê lương tự đáy mồ Gió thổi miên man, đường vắng lặng Mưa rơi tầm tã, phố co ro Trời còn bắt tội còn rao mãi Cú rúc kêu sương, khách gọi đò ... 2-
Suốt một tuần dài chẳng thấy đâu Ô hay ! Ông lão biến nơi nao ! May thành triệu phú miền xa lạ ? Cam phận cùng đinh ở xứ nào ? Vướng phải tai ương nằm một xó ? Rời xa nhân thế chẳng âm hao ? Đêm khuya vắng lặng, bâng khuâng quá Ngõ tối quạnh hiu, nhớ tiếng rao ... 3-
Ngỏ hồn hoang lạnh giữa đêm mưa Lanh lảnh “Bánh giò” tiếng gió đưa Lời ấy tưởng chừng lời dạo trước Tiếng ai đâu phải tiếng người xưa ! Trâu già mòn mỏi thôi nhai cỏ Nghé ngọ long đong phận kế thừa Mưa cũng thương đời, mưa rả rích, Giọt buồn rơi rụng hắt song thưa ? Hàn Sĩ Nguyên
ĂN MÀY MÙ KHÓC CON TNBC cổ phong 1- Bao năm con bỏ đi lập nghiệp Bấy lâu mụ mỏi mắt đợi chờ Tin tức một dòng thư chẳng có Nhớ thương khóc mãi mắt hoen mờ Đói ăn khát uống thân còm cõi Mắt lòa tâm loạn kiếp bơ vơ Ai cho tá túc ? Ai hôm sớm ? Xó chợ gầm cầu bóng vật vờ ... 2- Khóc con mụ khóc đã bao đêm Cha mẹ cái quân chỉ hám tiền Nhẫn tâm phủi sạch công nuôi dưỡng Vội vàng học thói kẻ bạc đen Chưa đủ lông, chim đà sải cánh Mới có trăng, sao vội quên đèn Biết vầy, thuở ấy cơm nuôi quạ Còn mong ngày nghĩa trả ơn đền ! 3- Mụ cứ nghĩ rằng con bạc bẽo Tham mùi phú quý bỏ mẹ già Ngờ đâu con bị người ta giết Xác nằm mục rữa bãi tha ma Mụ oán hờn con, đau lòng quá Con ở suối vàng hãy thứ tha Hoàng thiên có mắt hay mù mắt ? -Kiếp nào ta mới gặp con ta !? Hàn Sĩ Nguyên
THẪN THỜ NGỌN CAU.
Con mèo mà trèo cây cau [1]
Bâng khuâng nhớ chủ đã lâu không về
...............oOo...............
Tiêu sầu đồng vọng đêm hè
Ba gian lạnh lẽo, bốn bề nhện giăng
Nhạt nhòa rêu phủ tường hoang
Đầy thềm cỏ úa, lá vàng rợp sân
Mặt hồ sóng gợn lăn tăn
Bóng trăng chênh chếch đầu cành luyến thương
Mồ ai phảng phất khói hương
Thoảng nghe cô phụ sầu thương khóc chồng
-"Đi đâu cho thiếp theo cùng,
Đói no thiếp chịu, lạnh lùng thiếp cam..." [1]
Gió đưa, khói tỏa, hương lan
Mây sa ngọn cỏ, sương tan lưng trời
Người đi, người đã đi rồi
Chút tình vương vấn, một đời chịu tang
Gục đầu bên mộ thở than
Chiêm bao lòng những mơ màng người xưa.
.................oOo...................
Mèo con nhớ chủ ngẩn ngơ
Lang thang nấm mộ, thẫn thờ ngọn cau
Chạnh lòng, cất tiếng nghêu ngao
-"Tơ duyên chưa dứt, cớ sao không về ???"
Hàn Sĩ Nguyên
GHI CHÚ :
[1]-Chữ in nghiêng : Ca Dao
GÁNH HÀNG RONG Hỏi em lời lãi được bao nhiêu ? Rong ruổi đường xa sáng tới chiều Nắng lửa ánh hồng lên đôi má Mưa dầm run rẩy dáng yêu kiều Thân cò mòn mỏi đường hoang vắng Chân sáo xiêu xiêu bước quạnh hiu Ví thử không chê ta vận bĩ Ghé vai gánh giúp bớt cô liêu Hàn Sĩ Nguyên
XÍCH LÔ Dựng xe me mé cửa nhà thờ Cả ngày lao nhọc bác xích lô Chồn chân mỏi gối người bải hoải Lòng không dạ trống dáng bơ thờ Ngả người nệm rách thiu thiu ngủ Tựa đầu vai nhỏ chị bán rong Nào phải nhân tình hay chồng vợ Chẳng qua lận đận dựa long đong Mái đầu điểm bạc đời trôi dạt Chẳng còn phóng đãng, chẳng phong lưu Chỉ mong lá rách đùm lá nát Nương tựa cho qua cảnh xế chiều Người đời tệ bạc năng xua đuổi Cũng đành thui thủi với gió mưa Ví thử có căn nhà nho nhỏ Dám đâu chọc mắt mấy thầy tu ! Chúa Cả bao dong cho nương náu Con Chiên ngoan đạo chẳng dung tình Nước dơ tạt xuống ban phép rửa Xéo đi, cho sạch cửa tu hành !!! Hàn Sĩ Nguyên
BỂ DÂU Nhà nhỏ gác đơn sơ Nhìn ra ngoài nghĩa địa Bia mộ đứng lô nhô Còn vương mùi tử khí Ngày, trống kèn inh ỏi Tiếng than khóc não nùng Cha ơi cùng mẹ hỡi Thảm cảnh xót xa lòng Đêm, đom đóm lập lòe Tiếng tiêu sầu lê thê Đàn ai ngân não nuột Kẻ ở khóc người về Xuân đến mai trổ hoa Khắp đường qua lối lại Đó đây đầy hương khói Thương nhớ người hay ma ? Đông tàn cây trụi lá Vạn vật phủ màu tang Mây trời sa xuống thấp Kẻ chết vẫn cơ hàn ? Gian khổ đời đi trọ Chứng kiến bao biệt ly Ngậm ngùi bao tang tóc Giọt lệ nào vương mi ? Cô bé nhà bên cạnh Miệng cười xinh như hoa Có ngờ đâu đồng cảm Yêu mến tự bao giờ. Đời sinh sinh, tử tử Cuộc dâu bể, bể dâu Mười năm, tàn giấc ngủ Như nước chảy qua cầu Hôm nay quay trở lại Lối xưa, về thăm nhau Người thương đà mất dấu Cảnh cũ chỉ khơi sầu Xóm nghèo biến đâu mất Cao ốc vươn chọc trời Phòng trà đêm mờ ảo Quán rượu gái lả lơi Bãi tha ma thuở ấy Biến thành khu vui chơi Khách ra vào tấp nập Rộn rã tiếng ai cười Dân xóm nghèo trôi dạt Lênh đênh về nơi nao ? Cô bé xinh ngày nọ Buồn hay vui phương nào ? Người xưa xương hủ nát, Hay thiêu ra tro rồi ? Hồn chôn vùi lòng đất, Hay phiêu bồng muôn nơi ? Rưng rưng, dòng lệ ứa Muốn nói, sao lòng đau Toan đi, đi chẳng nỡ Xót xa, đời bể dâu Hàn Sĩ Nguyên
TÌM LẠI DẤU XƯA -"Lặng lẽ suốt ngày dài, Lang thang chân có mỏi ? Mất gì sao chẳng nói ? Người ơi, người tìm ai ? -"Tôi tìm ngôi mộ nhỏ Nằm lẻ loi ven đường Bãi tha ma lộng gió Đất ken dày cỏ hoang". -"Hỏi mộ chôn năm nào ?" -"Chôn những năm chinh chiến Thời gian qua đã lâu Dấu xưa giờ tan biến" -"Hỏi mộ chôn nơi nao ? Đất trũng hay gò cao ? Sao chẳng ai thăm viếng ? Để mưa nắng dãi dầu. Những ngày mưa lầy lội Nước dâng thành con suối Đất nhão ra thành bùn Cỏ hoa cũng sầu tủi. Những ngày nắng oi nồng Bụi đỏ bay ngợp đường Nấm mồ khô nứt nẻ Trơ đất xám thê lương Trâu bò thả ăn cỏ Dẫm đạp ngày lại ngày Mộ hóa thành bình địa Bia không cánh mà bay. Nghĩa trang lớn gần đó, Cớ sao chôn vệ đường ?" -"Nơi người giàu an nghỉ, Há chứa kẻ tha phương ?" -"Mộ hoang đầy cỏ dại Lạnh lẽo chẳng khói hương Người thân đâu biền biệt Chỉ thấy khách qua đường Đêm đêm nghe gió thoảng Có phải tiếng tiêu sầu ? Hay ma hờn quỷ khóc Than vãn nơi vực sâu Đốm lửa sáng lập lòe Đom đóm bay đêm hè Ma trơi buồn lởn vởn ? Hồn ai về thăm quê ? Tha ma thành phố thị Đời vật đổi sao dời Chuyện tang thương dâu bể Nhắc lại thêm ngậm ngùi Bãi xưa giờ đông đúc, Mộ xưa san bằng rồi Dưới chân tòa cao ốc May còn chút hình hài" -"Người ơi ! Đừng nói nữa ! Càng nghe, càng thêm sầu Xương cốt đà mục rữa Hồn phiêu du phương nào ?". Hàn Sĩ Nguyên
CÁ VÀNG “Tử phi ngư - bất tri ngư tri lạc ! ” (1) Trứng rồng tất phải nở ra rồng Dòng dõi Long vương chốn Thủy cung Nước bạc ngàn trùng bơi phỉ chí Biển xanh ngăn ngắt thoả vẫy vùng Tham miếng mồi câu đành mắc rọ Hám vui một phút khiến đau thương Rồng hãm ao tù, tôm coi rẻ Hổ xuống bình nguyên, cáo xem thường May có vẩy vàng toàn tánh mạng Không nhờ vây bạc ắt tiêu vong Sống kiếp lao tù làm cá cảnh Mua vui trưởng giả phút thong dong Dăm viên sỏi trắng thay đá tảng Nước hồ vẩn đục giả biển khơi Mấy chiếc lá xanh gây ảo tưởng... Cảnh đẹp, mồi ngon vẫn ngậm ngùi ! Tháng năm bơi lượn trong hồ nhỏ Thân tại hồ trung, tâm hà xứ ? (2) Phi ngư – nào biết cá buồn vui Nước cũ, quên rồi hay vẫn nhớ ? HÀN SĨ NGUYÊN (1)-Bạn không phải là cá, sao biết được cá buồn hay vui ? (2)-Thân ở tại trong hồ, lòng ở chốn nào ?
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: