huydungpro
-
Số bài
:
1375
- Điểm: 0
-
Điểm thưởng
:
0
- Từ: 19.04.2007
- Nơi: Trường và Bệnh viện Đai học Y Dược tp HCM
|
RE: Thơ thần - Huyền Băng
-
25.01.2009 00:51:44
Tôi vừa dạo 1 vòng chính trung tâm Sài Gòn, và đi thưởng lãm suốt đường hoa Nguyễn Huệ mà Tết này có nét độc đáo mới lạ. Về tới nhà, thế là đã giờ Tý của ngày 30 Tết! Không ngủ được, tất nhiên nghĩ tới vnthuquan mà mấy năm nay tôi rất gắn bó, bèn mở máy ra làm 1 động tác gì có ý nghĩa bày tỏ được tấm lòng thành của mình: BẢY NỐT CUNG ĐÀN XUÂN (gom từ những bài ưng ý để trân tặng thi hữu quý mến trong VƯỜN THƠ HUYỀN BĂNG vnthuquan ngày 30 Tết, tức trước phút Giao thừa thiêng liêng Tết Kỷ Sửu 2009) 1-‘Nốt’Đô BERLIN Màu cỏ đã tươi xanh vẫn trắng trời - rơi tuyết! cứ mơ dòng Sprê biếc là sông Đuống - uốn quanh: Tết sum vầy đủ mặt đang nhắc tới người xa Mà Berlin - Sprê biếc trắng trời - tuyết cứ sa… 2-‘Nốt’Rê KHÁC CHUYẾN TÀU Tàu hỏa tết cùng chiều hai chuyến khởi hành giờ khác biệt hơi nhiều! Vì ngày xuân sự cố hai tàu dừng một chỗ cảm thương đã chớm yêu Nhưng khốn khổ chẳng thể vươn lên xóa bỏ cô liêu chuyến quá khác giờ nhau - điều nghiệt ngã 3-‘Nốt’Mi EM TỪ ĐÂU ĐẾN Chim cặm cụi nuôi thơ, chăm nhặt hạt tết bão bùng xộc đến che ngang mắt! tai hơi nặng, cung đàn cước muốn chùng xuân thoáng sầu nốt nhạc trầm từ đất Em từ đâu đến rước chim về tổ mức chân thành đập mặc cảm tan tành ‘bình-minh-em’ soi cây đàn rực rỡ nâng niu đàn ngân rung, tình ngút xanh Chim nặng ơn mãnh lực tình xuân đó gieo sáng tạo, tài hoa rộ nở nhanh 4-‘Nốt’Fa MƠ LÀM NGƯỜI SÀI GÒN Từ lâulắm,trời chưa cho giấcngủ nửachiều nào huyềndiệudễthương Đâu phải giấc kê vàng, vẫn mộng cảnh đời thường gió phẩy phơ qua chiếc giường êm, ngay chính tâm thành phố! khungcảnh thưphòng quenthuộc ôm người từng đổnắng dầmsương (...) Giấc mộng xóa đi dĩvãng đạn bom(cũng đã xa?)vùi lấp tấm lòng son Bừng thức giấc,nhẹ nhàng: đang ở đâu? tháng? năm? không chắc Một điều chắc: ôi yêu sao an bình Sài Gòn! những con người năng động tánh tình thuần phác Cái thành phố mơ từ tấm bé thuở ta nhếch nhác nơi thị xã con con Yêu Sài Gòn thuở ấy xa xôi, nghe mơ hồ “Hòn Ngọc Viễn Đông” (thuở ta lên trung học năm nghìn chín bốn hai). Hết 'cách trở quan san', liền một dải ngắm từ cao, kìa hớp hồn long lanh duyên hải: từ Móng Cái, Quảng Ninh, nắng trải kỳ quan vịnh Hạ Long qua ĐồSơn SầmSơn, CửaLò LăngCô, Sơn Trà Tiên Sa, ôi Thị Nại. Kìa Vân Phong, Nha Trang, Cam Ranh, cả Vũng Rô huyền thoại ôm quần đảo Hoàng Sa - Trường Sa, rồi Phú Quốc, Côn Lôn! vòng Mũi Né, Vũng Tàu, Cà Mâu sang Hà Tiên hoành tráng! Tỉnh rồi mưa vừa tạnh, nắng vàng hoe Nghe căn phòng yên tĩnh chưa từng thấy Trời như hỏi Bây giờ là tháng mấy? _ Không biết nữa, giữa xuân tươi? hoặc sắp hè về? Thơ thu đời vẫn tênh tênh lướt mải mê. Tiếng chim hót yên bình trên mái cao thành phố Đường dưới xa, tiếng người, xe cộ cứ râm ran Buổi tan tầm. Tiếng đài kể: chuyện mùa báo hiếu Vu Lan chuyện bão tan, thời tiết … Và cứ thế, tâm an Đạt mơ ước thành dân Sài Gòn (mừng 'hết biết'!) Giấc nửa chiều, nghe nguyệt quế (là em) nở trắng lan can mách rằng ta thật sự người Sài Gòn 'thứ thiệt'! *** ‘Ngủ ngày’ một thoáng buổi xuân sang bừng dậy lòng như hạnh phúc lan: “Ta chính người Sài Gòn thực thụ!” giản đơn chân lý bấy nhiêu năm. 5-‘Nốt’Sol MỘT NỐT NHẠC BUỒN Cung đàn như đã muốn chùng lửa buồn từ đất bập bùng liêu xiêu Thu đời dần ngả bóng chiều mà sao da diết nhớ yêu thuở nào Trái tim khô lạnh từ lâu lỡ tay xuân đụng nốt sầu đời nhau. 6-‘Nốt’La NHỮNG SÂN GA NGÁI NGỦ SUỐT DỌC TUỔI XUÂN Biển vắng, chân trời trốn tận xa Hải Vân tầu hỏa, “chiều bảng lảng” Bỗng nhớ nhiều sân ga đèn sáng giữa Pa ri - Muy ních - Vác sa wa: Ga ngủ vùi, tàu hét vút qua Len khe gạch, nhựa sống ra hoa. Tàu đến, biến ngay vào tĩnh lặng Bỏ ai chơ chỏng - sân ga vắng! Phần đời quá khứ khi rong ruổi Nhỡ chuyến vài phen tưởng thấy ma Nghe mãi suốt đời giai điệu trội: Còi tàu qua ‘ngái-ngủ-sân-ga’. Cuộc đời, trái đất hệt sân ga Người đến kẻ đi luôn nóng vội Bỏ quên khoảng trống lòng trơ trọi… ! Dư âm tình ái thoáng mờ nhoà Tội lỗi kíp ăn năn hối ngộ Tuổi xuân? chưa kịp nhìn ra nó Thì nó đã lùi - gió cuốn xa! Dòng muôn sự – đoàn tàu, ga chẳng đỗ Buông tiếng còi, vèo ‘ngái-ngủ-sân-ga’. Sân ga! sân ga! suốt dọc tuổi xuân mỗi chúng ta. 7-‘Nốt’Si SƯƠNG & BỤI (trò chuyện cùng em) Em nghĩ sao ? Giọt mưa, giọt sương nào không dính đầy chùm bụi Mỗi bụi gồm lao xao bao tâm, ý, mộng chơi vơi Ta – sương dính bụi một giọt đang rơi trong nắng xế, ngày đang dần tắt rụi rơi lên lá, lên hoa, ao cá, mái nhà, sông núi, biển khơi… thấm xuyên hồn muôn vật, cả vương giả con trời Là sương dính bụi phận duyên thui thủi ? Đâu phải vậy! Giọt sương so với một Thiên hà còn lớn hơn gấp bội Ngân Hà của chúng ta tới hơn mấy vạn lần nên sương giọt đâu phần ngắn ngủi con Người ta vĩnh cửu như mùa Xuân Mộng và Tâm bụi hạt không thui thủi Mộng con Người quá đỗi mênh mông Tình yêu em - vô cùng.
huy dung, người đi tìm thuyết Dung thông
|